Nếu may mắn có bố mẹ làm “sếp bự” thì chắc hẳn bạn đã có một chỗ làm tốt sau khi học xong; hoặc kết quả tốt nghiệp đại học của bạn quá xuất sắc thì chẳng nói làm gì… Còn lại thì chuyện tìm cho mình một chỗ làm thích hợp cũng phải đổ nhiều mồ hôi, lắm khi cả những giọt nước mắt thất vọng.
Chiến dịch rải hồ sơ và… chờ đợi
Hùng, tốt nghiệp khoa Địa lý – ĐH Sư phạm I Hà Nội với tấm bằng khá, cho biết cậu đã chuẩn bị đến 10 bộ hồ sơ với đầy đủ bằng tốt nghiệp, sơ yếu lý lịch, chứng minh nhân dân, bằng A vi tính, B tiếng Anh… Với điểm xuất phát từ Hà Nội, đến Nam Định, Thanh Hóa, Nghệ An, ở mỗi nơi, cậu đều gửi hy vọng tràn trề của mình qua các phòng tổ chức cán bộ.
Đáp lại hy vọng của Hùng là những cái bắt tay thân thiện, những tấm card ghi rõ địa chỉ, điện thoại… nhưng tốn không biết bao nhiêu tiền cho việc liên lạc mà hồi âm vẫn là những câu ỡm ờ đại loại: “Đang trong hè mà, đợi khai giảng đã!”, “Đang giảm biên chế, thông cảm chờ một thời gian nữa nhé!”, “Chưa đến đợt tuyển dụng…”.
Chờ đợi đến hơn 6 tháng, Hùng quyết không nản chí, cậu tiếp tục chịu ơn cha mẹ bằng mấy gánh lúa bán đi, gom góp số tiền ít ỏi, tiến thân vào Đà Nẵng. Cả một tuần trôi nổi, sống vạ vật tại ký túc xá sinh viên, gương mặt Hùng rạng rỡ khi có được số điện thoại của thầy trưởng khoa ở một trường đại học.
Sau khi trò chuyện, thầy giới thiệu Hùng xuống phòng tổ chức. Cậu hăng hái xuống phòng tổ chức, nhân viên ở phòng lại bảo cậu trở lại khoa… Cứ thế, Hùng cầm bộ hồ sơ chạy đi, chạy lại vẫn không nên cơm cháo gì. Mệt mỏi nhưng cậu vẫn quyết: “Mai em sẽ đón xe vào Sài Gòn…”
Còn với Hằng, cử nhân khoa Văn – trường Cao đẳng Sư phạm QN thì khác một chút. Khi còn là sinh viên, Hằng học khá giỏi, học bổng không thiếu học kỳ nào. Thế mà ra trường đã hơn một năm, tấm bằng của Hằng vẫn nằm im lìm tại một góc nhà. Nguyên nhân do tỉnh đưa chỉ tiêu của giáo viên văn về các trường quá ít.
Nằm nhà một thời gian, Hằng bước chân vào Sài Gòn, đi dạy thêm, làm thêm ở một số công ty để đợi… chỉ tiêu mới của tỉnh. Nhưng đợi hoài mà chẳng thấy, công việc đang làm không đủ nuôi sống bản thân, Hằng đành trở về quê. Và bây giờ, cô tạm xếp tấm bằng tốt nghiệp lại, theo học nghề may của chị gái trong tâm trạng vô định.
Long đong việc tạm, lương hờ…
Tốt nghiệp đại học KHXHNV, loại giỏi đàng hoàng, và cũng như bao sinh viên khác, Nguyên cũng chuẩn bị cho mình một chồng hồ sơ cao ngất, trong mỗi hồ sơ còn có thêm chứng chỉ sư phạm, tờ khai đối tượng Đảng… Và đi đến đâu, từ đại học Kiến trúc, Kinh tế, Bách khoa, Nguyên cũng được mời vào giảng tuyển.
Với những lý luận thuyết phục trong bài giảng đến phong cách sư phạm thu hút, giọng nói truyền cảm, Nguyên vượt qua được nhiều đối thủ của mình, nhưng kẹt nỗi vóc dáng quá gầy, quá thấp so với tầm vóc của một giảng viên, cuối cùng cô vẫn bị loại.
Bí bách, Nguyên đành xin cộng tác ở các công ty quảng cáo, làm tiếp thị sản phẩm. Tiền lương hằng tháng không quá 1 triệu đồng, ở thành phố chỉ đủ cho những chi tiêu như tiền thuê nhà, điện nước, lắm khi Nguyên phải cắn răng gọi điện về quê nhờ sự tiếp sức của cha mẹ.
May mắn hơn Nguyên, Diệp được một chỗ làm tại huyện nhà, nhưng do gia đình quá khó khăn, lại còn đứa em đang theo học đại học, cho nên dù không xin việc làm đúng chuyên ngành tại thành phố, Diệp cũng cố bám trụ tại nơi đất chật, người đông ấy bằng công việc viết quảng cáo cho các công ty.
Ban đầu, cô làm cho công ty AV, lương chưa đến 1 triệu đồng mà suốt ngày chạy đôn chạy đáo khắp nơi do sếp sai bảo. Không thích hợp với lối “trịch thượng” của ông sếp, Diệp xin rút hồ sơ, chuyển qua dịch vụ quảng cáo ĐV, ở đây cô lại đụng độ với mấy nhân viên lúc nào cũng trong tư thế cạnh tranh nhau, thế là lại rút. Cho đến giờ, Diệp không biết cô đã chuyển bao nhiêu chỗ làm mà vẫn chưa tìm được một nơi thích hợp.
Và còn nhiều trường hợp khác như Dương – khoa cơ khí, chế tạo máy của trường đại học Sư phạm Kỹ thuật lại trở thành nhân viên trông coi tiệm Net. Còn Hòa, sinh viên khoa tiếng Hàn, có chân trong ban quản lý của một xí nghiệp may mặc là một cơ hội lớn với cô. Nhưng suốt ngày nhìn thấy cảnh quản lý đay nghiến, gây áp lực với công nhân, cùng là người Việt, cô luôn lên tiếng bảo vệ công nhân của mình thì lại bị mấy tay sếp Hàn Quốc phùng mang, trợn má dọa sa thải…
Theo Thanh Niên